» » » Đôi dòng tâm sự của con dành cho ba mẹ

Gửi ba mẹ kính yêu của con!

Những dòng nhật ký mà con đã từng âm thầm theo dõi và khắc sâu nó trong trái tim con.

   Ngày.....tháng......năm.....

Con không nhớ lắm trời hôm đó ra sao? Thậm chí con cũng không nhớ ngày hôm đó con được ăn món gì? Con chỉ nhớ một điều là ngày hôm đó có một người tóc búi ngồi trông trờ một điều gì đó trong đêm khuya vắng. Đó chính là mẹ, người đã ngồi ngóng trông anh con, khi anh đi chơi về muộn chưa về. và con biết mỗi khi con đi chơi như vậy mẹ cũng ngồi ngóng con như thế. Bất giác lòng con se lại


Ngày....tháng.......năm......

Sau khi ngủ một giấc ngủ thật ngon, con đã thức dậy vào khoảng 4h sáng, ánh đèn tuýp vẫn sáng, tiếng sột soạt vẫn còn. Thì ra mẹ đang ngồi vuốt từng mảnh giấy gói hoa cho phẳng phiu để cho kịp buổi chợ ngày mai. Con thấy vậy, một dòng nước mắt nóng hổi lăn dài trên má.

Ngày....tháng......năm......

Ba tôi đang ngồi bên cạnh những bản thiết kế và tính toán. Vâng! khuôn mặt trầm tư suy nghĩ. Đó là lúc ông đang  nghĩ xem làm thế nào để cho chúng tôi có một cuộc sống tốt nhất. Vậy mà có những lúc, con chẳng biết tiết kiệm, nghĩ đến đó con thấy bản thân con có lỗi vô cùng

Ngày....tháng.....năm.....

Làm sao con có thể đếm hết được những ngày tháng năm mà ba mẹ dành cho con. Thấm thoát thời gian trôi qua, một con nhóc như con ngày nào giờ đã trở thành một cô gái 18, đang sắp sửa bước chân khỏi ghế nhà trường THPT thân yêu và cũng là lúc chúng con sắp xa vòng tay yêu thương của cha mẹ.

Người ta bảo rằng: chỉ có các danh nhân vĩ đại, các vĩ nhân vĩ, nhưng trong lòng con sự vĩ đại nhất là ba mẹ. Dòng thời gian miên man đưa con về những hồi ức thân thuộc....

Đó là lúc con còn nhỏ, một lần con bị bệnh nặng, mẹ đã bế con đi từ bệnh viện này đến bệnh viện khác để lo chạy chữa cho con. Cũng bởi thế mà hôm nay con mới có mặt trong thế gian này. Thế mà đã đôi lúc trong cuộc sống con gặp những vấp ngã buồn phiền, con đã từng thốt lên rằng: Giá như ngày đó con....” Con xin lỗi ba mẹ.

Một đứa trẻ cứ ngỡ là mình bất hạnh khi mà hồi bé con quen với bệnh viện, quen với mùi thuốc, quen với tất cả mọi thứ...nhưng cũng bởi vậy mà con mới biết con là đứa trẻ may mắn nhất. Mẹ đã ngày đêm chăm sóc cho con, luôn ở bên cạnh con mỗi khi con phải tiêm hay uống thuốc, mẹ kể chuyện cho con nghe, hát ru con ngủ. Có lẽ thế mà hôm nay con có tình yêu rất lớn đối với văn học. Nghĩ lại những điều ấy con thấy bản thân may mắn vô cùng.


Thời gian quay đều, quay đều rồi dừng lại ở một miền ký ức khác. Khi đó con đã đi học rồi. Vốn là một đứa trẻ chậm chạp, nhưng mẹ đã ngày đêm giảng dạy cho con. Đôi khi con lắc đầu không hiểu, mẹ đã rất muốn đánh con nhưng nhìn thấy bản mặt ngây ngô lúc đó của con, mẹ đã cố kiên nhẫn giảng thêm cho con.

Những bữa ăn thường ngày, nó được ghi ấn bằng sự ân cần yêu thương của mẹ. Đôi lúc mẹ muốn cho con học làm để sau này con tự lập, nhưng rồi thương con mẹ đã làm hết tất cả cho con. Có lẽ so với các bạn cùng trang lứa thì con là người sung sướng nhất. Con chưa phải làm bất cứ công việc nặng nào, cũng ít khi con phải giặt quần áo hay nấu cơm, Âu chăng, hôm đó mẹ bận thì con làm giúp mẹ, nhưng mẹ cũng đã cẩn thận chuẩn bị hết cho con rồi, con chỉ việc cho lên bếp nấu và bấm giờ.

Những lúc như thế, có khi con đã từng rất khó chịu khi phải vào bếp nầu cơm. tâm hồn non nớt lúc đó của con nghĩ rằng: Đó là tất cả những gì mà ba mẹ phải dành cho con cái và nghiễm nhiên con cho đó là một quy luật. Nhưng giờ con đã hiểu và biết rằng:” Mẹ làm quanh năm như vậy sao con chưa thấy mẹ cảm thấy khó chịu” Bởi vì mẹ đang nuôi dưỡng cho tâm hồn con không bị tổn thương. Và rồi con cũng biết, ba mẹ đã hi sinh cho chúng con nhường nào.

Giờ thì con hiểu vì sao mẹ luôn nghiêm khắc với con, mẹ muốn con sau này thành người có ích cho xã hội. Rồi con cũng biết, vì sao mà mẹ yêu mến em con nhiều hơn. Những lúc mẹ bệnh, con chưa bao giờ hỏi thăm mẹ dù chỉ một câu. Bởi vì con nghĩ tình cảm của con chỉ cần ba mẹ hiểu mà không cần con nói. Nhưng con đâu biết rằng, ba mẹ chờ mong câu nói đó biết nhường nào.

Có hôm ba đưa con đi học trời mưa, khi về trời nắng, con đi về trước đó rồi nhưng ở nhà sốt ruột chưa thấy con, ba đã đi đón con trong cái nắng hè oi bức đó. Thế nhưng con cũng không hỏi thăm ba lấy một câu rằng: Ba có mệt không?

Kỳ thi chuyên lần ấy, con quên đem theo máy tính, mẹ sợ con không có máy tính sẽ cảm thấy sợ và bi quan, bởi con là một đứa học không được tốt, mẹ đã chẳng ngại đường xa lộn đường về lấy cho con. Lần ấy con làm bài không tốt lắm, con không đậu chuyên, mẹ rất buồn nhưng rồi mẹ đã động viên con cố gắng học tốt trong trường THPT.

Bản thân con luôn cho rằng: Vì con là một ma kết ( cung hoàng đạo trong 12 cung mà giới trẻ ngày nay hay tin theo) con rất lạnh ngoài và ấm áp bên trong, giỏi che dấu cảm xúc...Và mặc nhiên vậy mà con cho rằng con không cần thể hiện tình cảm với ba mẹ ra bên ngoài cũng được. Con đã nghĩ đơn giản như vậy đấy. Nhưng giờ đây con xin lỗi, con xin lỗi ba mẹ rất nhiều.


Mẹ cha ơi mỗi lúc chúng con bước trên đường đời, là những lúc mắt mẹ cha luôn dõi theo, mỗi va vấp khó khăn, vượt qua chúng con không sờn. Niềm tin mẹ cha vẫn luôn bên con. Dù cho bao năm qua, chúng con mải mê vui chơi và đôi lúc chẳng màng thời gian sẽ qua. Cuốn đi mất tuổi xuân nặng vai với bao ưu phiền. Mà sao con vô tâm quá không nhận ra. Lòng mẹ êm như dòng sông, nước trôi bao nguồn để cho con lá nhỏ mỏng manh cứ trôi. Tình cha bao la biển khơi, nắng mưa gió sương cuộc đời, chở che yêu thương chúng con vô cùng. Nhớ ánh mắt cha long lanh niềm vui khi thấy con nên người, nhưng vẫn cố giấu đi dòng nước mắt. Nhớ dáng mẹ yêu xanh xao vì con năm tháng. Trọn đời con không quên luôn nhớ ơn mẹ cha.
   
Cha mẹ luôn là người tần tảo sớm hôm, yêu thương chúng ta hết lòng. Cha trao yêu thương, mẹ góp nụ cười để điều đó biến thành kinh nghiệm là hành trang quý giá cho con. Hãy biết kính trọng và yêu thương họ- người đã suốt đời mang mối nợ:” yêu con”. Ba mẹ ơi cho con một lần nói tiếng xin lỗi và cảm ơn ba mẹ thật nhiều. Con gái kính chúc ba mẹ mạnh khỏe. Yêu ba mẹ!

About ADMIN

«
Next
Bài đăng Mới hơn
»
Previous
Bài đăng Cũ hơn

Không có nhận xét nào:

Leave a Reply